Thơ

Nhớ ngoại

Cập nhật, 19:47, Thứ Ba, 20/02/2018 (GMT+7)

HÀ NGỌC TRẢNG

“Con chim se sẻ nó đẻ cột đình

Bà ngoại đẻ má, má đẻ mình em ơi!”

                                       (Ca dao)

Vấp chân ngã vào chiếc kim đồng hồ xoay ngược

nghe bàn chân nhói nỗi nhớ mùa màng

rơm rạ soãi tay sau những ngày vất vả

dáng ngoại ngồi thong thả những chiều xa,

làng mình hiện lên trong mù sương ký ức

mỏng tang như lá lúa vắt qua những dòng sông,

vắt qua những cánh đồng

và long đong những nụ cười mặn chát mồ hôi…

                       ***

Con vô tư thả lên trời những cánh diều khát vọng

cánh đồng chật chội đầy những ngày nắng

đầm đìa những ngày mưa

mênh mông mùa nước nổi

chiếc xuồng con lạc giữa mùa bão giông.

Ngoại  thiệt thà như đường kim, mối chỉ

bú mớm cho con cái nếp ăn, lẽ ở trên đời

con hì hục đuổi theo những đường cày tít tắp

thật xa, thật xa… đến tận chân trời

rồi một ngày

con bước ra khỏi lời ru của ngoại

ngoảnh lại rưng rưng trời chiều

hỏi với sợi tóc bạc: quê nhà tôi đâu?

chỉ thấy khói sóng trên sông lãng đãng bay trên những phận người*

 

vốc đầy tay hạnh phúc cuộc đời

sao đổi được nụ cười của ngoại

mặn chát mồ hôi, nồng nàn mùi rơm rạ

thơm thảo nghĩa nhân bầu, bí quê nhà…

22/11/2017

 

(*) Ý thơ Đường: “Nhật mộ hương quan hà xứ thị? Yên ba giang thượng xử nhân sầu”